Edit: Phong Nguyệt
Hai người hẹn nhau trưa mai lại đi leo núi.
Trước khi leo núi, Quý Việt tranh thủ ghé qua nhà chú Trần, Tưởng Kỳ rất muốn làm chiếc vòng tay hạt táo, Quý Việt bưng chiếc đĩa đầy hạt táo, dẫn Tưởng Kỳ sang nhà hàng xóm.
Omega này ăn khỏe thật đấy, mới một tối mà đã chén sạch cả đĩa táo tàu, Quý Việt thầm nghĩ.
\”Làm vòng tay với sáu hạt táo được không?\”
Chú Trần nhìn cổ tay mảnh khảnh của Omega rồi hỏi.
\”Vâng, được ạ.\” Tưởng Kỳ gật đầu.
Là một đại ca Omega, Tưởng Kỳ không thích mấy thứ đồ trang sức nhỏ xinh như vòng tay, nhưng không hiểu sao khi nghe Quý Việt nói nhờ chú Trần làm một chiếc cho cậu, cậu lại đồng ý.
Chú Trần nhận lấy chiếc đĩa trên tay Quý Việt đặt lên bàn, \”Vòng tay chắc phải hai ngày nữa mới xong, đến lúc các cháu đi học rồi, chú sẽ nhờ chú Triệu gửi qua bưu điện cho.\”
Hai người gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Rời khỏi nhà chú Trần, Quý Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ thoảng qua đưa những đám mây trắng đi xa, khiến lòng người thư thái.
\”Ăn xong rồi mình đi chơi.\”
Tưởng Kỳ ừ một tiếng, ngước nhìn bóng lưng của Alpha trước mặt.
Siêu đáng yêu thật tốt.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Tưởng Kỳ đều cảm thấy trên đời này sao lại có người thú vị đến thế, như thể mọi ánh nắng đều tập trung lên người hắn, người như vậy lại là bạn của mình.
Không còn gì may mắn hơn thế nữa.
Nhưng nếu vượt qua ranh giới bạn bè, thì không thích hợp.
Tưởng Kỳ khẽ run mi, tự nhủ trong lòng.
Quý Việt phía trước đột nhiên hắt hơi một cái, hắn dụi mũi, trong đầu cứ nghĩ mãi làm sao để kiểm tra xem Omega có thích mình hay không.
Tối qua hắn lại trò chuyện với \”Anh trai đến\” một lúc, ý tưởng trong đầu càng cụ thể hơn, chỉ chờ tình huống thực tế để thử!
Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ \”thời cơ\”!
Chẳng mấy chốc, \”thời cơ\” đã đến.
\”Ông ơi! Chúng cháu đi đây ạ!\” Quý Việt đeo một chiếc ba lô leo núi rất lớn, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt cho bữa tối và một số thứ khác.
Tưởng Kỳ cũng đeo một chiếc túi nhỏ, đựng hai bình giữ nhiệt.
Ông Ngô cười hiền hậu, vui vẻ nói: \”Đi đi, cẩn thận nhé, nhóc Việt hôm nay phải chăm sóc nhóc Vưu cho tốt đấy.\”
\”Cháu biết rồi ạ.\” Quý Việt gật đầu, lần này hắn hứa rất nghiêm túc.
Hắn không muốn lại nhìn thấy Omega bị thương.
Vẫn là con đường nhỏ quanh co đó, gió nhẹ thổi qua, hai người bước trên con đường đất đầy lá khô, những chiếc lá khô bị giẫm lên vỡ vụn, phát ra tiếng xào xạc.


