Edit: Phong Nguyệt
Quý Việt áp dụng nguyên tắc địch không động ta không động, nhìn Tưởng Vưu không nói gì, bất giờ chú Triệu cũng dường như nhận ra tình huống không ổn.
\”Người quen của cháu à?\” Chú Triệu nhìn Quý Việt, rồi liếc nhìn Omega đứng gần họ.
\”Vâng ạ.\” Quý Việt gãi đầu, chậc một cái: \”Bạn cháu.\”
\”Chú vào trước đi, cháu sẽ tìm chú sau.\”
Chú Triệu ra chiều suy nghĩ, lén liếc nhìn Omega có gương mặt xinh đẹp, lộ vẻ \”chú hiểu rồi\”, nháy mắt với Quý Việt rồi sung sướng bước đi.
Quý Việt: ??? Chú hiểu cái gì?
Hai người liếc mắt ra hiệu mà không tránh người khác, Tưởng Kỳ thấy thế nhướng mày.
Bởi vì hôm nay phải đến thành phố S khảo sát thị trường với X, Tưởng Kỳ dành quyền điều khiển cơ thể cả ngày, ba người đi hơn nửa thành phố S, không hề uổng công chút nào, họ đã điều chỉnh lại kế hoạch ban đầu.
Song không có nhiều thay đổi, chỉ dựa trên khảo sát để sắp xếp lại thứ tự hoạt động.
Sau một hồi bận rộn, mọi việc cuối cùng cũng kết thúc, Tưởng Kỳ nhoẻn miệng cười, hiện không có nhiều nhân viên trong công ty, tạm thời có X quản lý nên chắc không xảy ra rối loạn gì, sau này tuyển được một người khác thì X có thể buông tay làm chủ bộ phận lập trình.
Lúc ba người ra khỏi công ty thì vẫn chưa ăn trưa, vị trí công ty cách trung tâm thành phố không xa, ba người vừa đi nói bàn xem đi đâu ăn.
Nhưng chưa kịp thảo luận xong, Tưởng Kỳ đã nghe thấy tiếng \”Quý Việt\” vang lên chói tai.
Quý Việt?
Siêu đáng yêu?
Tưởng Kỳ kinh ngạc nhìn sang, đúng lúc chạm phải ánh mắt của siêu đáng yêu.
Siêu đáng yêu cũng có vẻ rất ngạc nhiên, Tưởng Kỳ để X và Mạnh Tư Triết đợi ở đó, rồi đi về phía Quý Việt.
Khoảng cách ngày càng gần, khi Tưởng Kỳ chuẩn bị chào hỏi thì nghe thấy người đứng cạnh Quý Việt nói to: \”Nhanh lên, vì Omega bé nhỏ của cháu, ngẩn người gì thế?\”
Omega nhỏ bé?
Tưởng Kỳ dừng bước, Quý Việt có người yêu rồi à?
Cậu hơi chần chừ, ngay sau đó nghe Quý Việt nói với người đàn ông kia: \”Bạn cháu.\” Tưởng Kỳ mới hồi phục tinh thần.
\”Sao cậu lại đến thành phố S vậy?\” Quý Việt ra vẻ không quan tâm, nhưng thực tế hắn đã xấu hổ đến nỗi ngón chân có thể noi ra ba phòng một sảnh, không biết Tưởng Kỳ đã nghe được bao nhiêu, chú Triệu biết hố người khác ghế.
Tất nhiên Tưởng Kỳ không thể nói cho Quý Việt biết lý do mình đến thành phố S, không phải vì không tin tưởng mà chỉ là không cần thiết.
\”Đi chơi với bạn thôi.\”
Quý Việt ồ một tiếng.
Tưởng Kỳ cũng im lặng không nói gì nữa.
Hai người im lặng một cách kỳ cục.
\”Cậu đến mua đồ à?\” Tưởng Kỳ nhìn về hướng người đàn ông kia, đó là phố mua sắm.


