Edit: Phong Nguyệt
Trời đã vào đông nhưng cây thường xanh bên ngoài cửa sổ vẫn rậm rạp lá, trong căn nhà ấm cúng có ba ông cụ đang chơi cờ trong phòng.
\”Cốc cốc cốc —\”
Một ông cụ tóc bạc nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy, nhanh nhẹn bước đến cửa chính mở cửa.
Ngoài cửa là một thiếu niên Alpha với nụ cười rạng rỡ, cao lớn đẹp trai, sống lưng thẳng tắp, cao hơn ông cụ cả một cái đầu.
\”Ông ngoại!\”
Ông Ngô sửng sốt, nụ cười trên mặt lập tức nở rộ, ông giơ tay vỗ vai Quý Việt, cười lớn: \”Cháu ngoan! Cho ông ngoại một bất ngờ lớn quá.\”
Nói rồi ông thấy Quý Việt xách nhiều đồ, vội vàng đưa tay ra phụ.
Quý Việt tránh tay ông Ngô, \”Không cần đâu ạ, cháu tự làm được, không nặng đâu.\”
Hai ông cháu đi vào trong nhà, ông Ngô lẩm bẩm bên cạnh: \”Đến thì đến, mang nhiều đồ thế, ở đây ông có đủ thứ rồi.\”
Quý Việt coi những lời này như gió thoảng bên tai, qua loa vài câu.
\”Ông ngoại, ai ở bên trong thế?\”
\”Ông Triệu và ông Chu của cháu.\” Nụ cười trên mặt ông Ngô vẫn không hề tắt, giọng điệu có chút chê bai: \”Hai tên chơi cờ gà, chơi cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa xong.\”
\”Nói ai chơi gà hả?!\” Ông Triệu và ông Chu vừa cất bàn cờ thì nghe thấy ông Ngô nói xấu mình bên ngoài, không vui.
Định nói chuyện đàng hoàng với ông Ngô, hai người nhìn thấy Alpha bên cạnh ông Ngô.
\”Ồ, nhóc Việt về rồi à?\” Cả hai ông đều rất vui mừng.
\”Cháu về rồi ạ.\” Quý Việt rất thân thiết với những ông cụ này, đặt đồ xuống và nói đùa với họ vài câu, trong phòng tràn ngập tiếng cười.
\”Nhóc Việt, lát nữa đến nhà ông, hôm qua ông vừa làm kẹo đường, cháu qua nếm thử nhé, đuổi kịp xu hướng mới!\” Ông Chu tiến đến bên cạnh Quý Việt, dùng kẹo dỗ dành như hồi Quý Việt còn nhỏ.
Quý Việt lớn rồi, đã ăn không biết bao nhiêu loại kẹo ngon, mặc dù hương vị kẹo đường đó độc đáo và ngọt ngào, nhưng không còn hấp dẫn Quý Việt như trước nữa.
Nhưng Quý Việt vẫn làm ra vẻ thèm thuồng.
\”Vâng, ông Chu đừng chê cháu ăn nhiều nhé.\”
Ông Chu cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng không chịu đựng nổi nửa giây, cười nói: \”Không chê, ăn xong nhớ đánh răng đấy.\”
Quý Việt gật đầu, thấy ông ngoại xách đặc sản lên, đi quanh họ hai vòng.
Quý Việt cạn lời khi nhìn thấy ông ngoại trông đắc ý nhưng cố gắng kìm nén khóe miệng.
Ông Chu và ông Triệu vẫn phối hợp như mọi khi.
\”Ôi chao, còn mang quà nữa chứ, nhóc Việt thật hiếu thảo.\”
\”Mang gì thế?\”
\”Ông Ngô mở ra xem nào.\”
Ông Ngô giả vờ chê bai xua tay, nhưng nụ cười trên khóe miệng rất rõ ràng: \”Đứa nhỏ này, mỗi lần đến đều mang quà, có tiền cũng không nên tiêu như vậy, thôi, nhiều món quá, lát nữa các ông về thì mang một ít đi.\”


