Edit: Phong Nguyệt
Đệt, đã bảo là đừng để ý đến hắn ta rồi kia mà, rốt cuộc tên Tưởng Vưu này sao vậy?
Quý Việt ngồi bật dậy, ánh mắt sắc bén nhìn hai người, hệt như một ông chồng bắt quả tang vợ mình ngoại tình.
Bên kia, Tưởng Kỳ có chút bực bội.
Vì kế hoạch của mình, cậu không thể không tiếp xúc với tên Alpha đáng ghét này, điều đó khiến Omega vốn đã nóng càng thêm nóng.
\”Lớp trưởng, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?\”
Lý Nhạc Hàng nhìn Tưởng Kỳ, càng nhìn càng thấy quen, sờ cằm, quan sát thật kỹ, \”Sao tớ thấy cậu quen thế nhỉ?\”
Tưởng Kỳ nghe vậy hơi ngạc nhiên, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Lý Nhạc Hàng, ánh mắt nghi hoặc: \”Hửm?\”
Lý Nhạc Hàng cười cười định nói gì đó, một giọng Alpha đột nhiên vang lên, giọng điệu khinh bỉ: \”Cách bắt chuyện đó từ tám trăm năm trước rồi, hừ, Tưởng Vưu, đi ăn thôi.\”
Khóe miệng Lý Nhạc Hàng giật giật, nhìn Omega trước mặt vốn lạnh lùng giờ ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.
Vừa đi vừa bị tên Alpha kia răn dạy: \”Đã nói là tôi thấy hắn ta không vừa mắt, đừng quan tâm đến hắn ta, vậy mà cậu còn quan tâm.\”
Khóe miệng Lý Nhạc Hàng mím lại, tên Alpha này thật khó ưa.
Ra khỏi cửa lớp, Lam Vân Kiệt và Giang Hòa nhìn biểu cảm của Quý Việt, liếc nhau một cái, đi bên cạnh nghe hắn lải nhải.
Lần đầu tiên hai người thấy Quý Việt lặp đi lặp lại một chuyện như vậy, họ liếc nhìn sắc mặt Tưởng Vưu, rất bình thường không có biểu cảm gì, dường như vui vui.
Hửm? Vui?
Lam Vân Kiệt, Giang Hòa bốn mắt mờ mịt, bị mắng mà còn vui?
Tưởng Kỳ thực sự rất vui, siêu đáng yêu vừa ngủ dậy đã mắng tên Alpha mình không ưa, coi như đã giúp cậu xả giận, sao có thể không vui cho được?
Quý Việt nói được một nửa không nghe thấy Tưởng Vưu trả lời, quay đầu định hỏi Tưởng Vưu có thể cho chút phản ứng không.
Thì đối diện với đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười của Tưởng Kỳ, đôi mắt cậu long lanh, dưới ánh mặt trời càng thêm trong veo, Quý Việt ngừng nói, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì tiếp theo.
Ngay lúc này, họ đã đến căn tin, hắn ho khan một tiếng nghiêm túc hỏi: \”Hiểu chưa?\”
Tưởng Kỳ cong cong mặt mày: \”Hiểu rồi.\”
Quý Việt không tin hai chữ này, bình thường hắn qua loa với người khác cũng nói như vậy.
\”Hiểu cái gì? Cậu nói xem.\” Quý Việt bình tĩnh quay đầu nhìn Tưởng Kỳ.
Vẻ mặt ôn hòa của Tưởng Kỳ cứng đờ.
Vì không phải gặp người mình ghét, lại còn được nhìn thấy siêu đáng yêu, tâm trạng thoải mái, cả đoạn đường không để ý Quý Việt nói gì.
Rốt cuộc lúc nãy Quý Việt nói gì?
Ánh mắt Tưởng Kỳ lướt qua Lam Vân Kiệt và Giang Hòa.
							

