[2024-Dịch Xong] Sếp Vương Không Muốn Hẹo – 155 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[2024-Dịch Xong] Sếp Vương Không Muốn Hẹo - 155

Tác giả: Đào Lý Sanh Ca

Dịch: Mặc Thủy

Chương 155

Vào giờ ăn chiều, Quý Liên Hoắc giúp chị Trình vừa đi nghỉ về dọn đồ ăn, \”vô tình\” cho chị xem chiếc nhẫn bạc trên tay, chị Trình nhìn thấy thì không nhịn được cười.

\”Chiếc nhẫn này đẹp thật.\” Chị Trình nhìn Quý Liên Hoắc với nụ cười đầy ẩn ý: \”Sau này có phải tôi lại thường xuyên được nghỉ phép không?\”

\”Làm phiền chị Trình.\” Quý Liên Hoắc cúi xuống, lại chìa chiếc nhẫn ra đưa cho chị Trình xem. \”Hôm nay anh Chiêu Mưu mua cho tôi.\”

\”Biết rồi biết rồi!\” Chị Trình cười lớn, vỗ nhẹ vào lưng Quý Liên Hoắc.

Ngay từ ngày đầu tiên cậu chủ đưa thiếu niên trở về, chị Trình đã có linh cảm mơ hồ, ánh mắt của thiếu niên khi nhìn cậu chủ đã xác nhận linh cảm đó. Quý Liên Hoắc cũng đã nỗ lực, tiến bộ từng bước, hiện tại có thể sánh vai cùng cậu chủ, đây là tình huống tốt nhất. Sớm hay muộn cậu chủ cũng phải lập gia đình, thay vì để một người lạ khác xông vào, chị Trình cảm thấy mình có thể chấp nhận một đứa trẻ mình trông nom đã lâu hơn.

Cửa biệt thự vang lên tiếng gõ, chị Trình ra mở cửa thì thấy cô Tôn đang đứng ở cửa, tay dắt Quý Đại Bảo.

\”Cô giáo lớp năng khiếu của Đại Bảo bị cảm, không khỏe lắm.\” Cô Tôn giao Đại Bảo cho chị Trình: \”Không tính lớp năng khiếu hôm nay, Đại Bảo đã học xong các môn trong ngày rồi.\”

\”Cảm ơn cô Tôn.\” Chị Trình đón lấy Quý Đại Bảo, tiễn cô Tôn ra về. \”Ái chà, Đại Bảo ngày càng nặng hơn.\” Chị Trình bế nó vào biệt thự.

Quý Đại Bảo mệt mỏi sau một ngày học, nhìn thấy Quý Liên Hoắc thì mắt đột nhiên sáng lên, đưa tay về phía Quý Liên Hoắc đòi bế: \”Pa pa!\”

Quý Liên Hoắc đón lấy Quý Đại Bảo từ tay chị Trình, một tay bế Quý Đại Bảo, vừa cười vừa cho nó xem chiếc nhẫn trên tay mình.

\”Òa.\” Quý Đại Bảo thấy chiếc nhẫn trên tay Quý Liên Hoắc, hưng phấn nhìn chú út. Chú út xác nhận mối quan hệ với anh lớn! Từ giờ trở đi sẽ có hai người cưng chiều rồi!

\”Đẹp không, anh Chiêu Mưu mua cho ba.\” Nụ cười của Quý Liên Hoắc vẫn tươi rói, niềm vui hiện rõ mồn một.

\”Đẹp!\” Quý Đại Bảo vỗ tay, rất nể mặt chú út.

Quý Liên Hoắc mỉm cười đặt cháu trai lên ghế trẻ em, rồi đi xem chị Trình chuẩn bị cơm của nó. Quý Đại Bảo đã gần 3 tuổi, ăn uống cơ bản giống người lớn, chị Trình thấy nó đang tuổi ăn tuổi lớn, đặc biệt cho nó thêm nhiều đồ dinh dưỡng, bổ sung trái cây và các loại hạt.

Thấy đồ ăn đã sẵn sàng trên bàn, Quý Liên Hoắc bước nhanh lên lầu, gõ cửa phòng làm việc.

\”Anh Chiêu Mưu, có cơm rồi.\”

Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng làm việc, cùng Quý Liên Hoắc đi xuống cầu thang, vào phòng ăn thì thấy Quý Đại Bảo đang ngồi trên ghế trẻ em.

\”Cô giáo lớp năng khiếu của Đại Bảo bị bệnh.\” Quý Liên Hoắc bước nhanh tới, kéo ghế ngồi chính ra.

Vương Chiêu Mưu ngồi xuống, thấy Quý Đại Bảo đang cười vui vẻ với mình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.