Tác giả: Đào Lý Sanh Ca
Dịch: Mặc Thủy
Chương 128
\”Bạn Lãnh, mình, mình thích bạn từ lâu rồi.\”
Quý Liên Hoắc ngồi tại bàn trong căng tin, mặt vô cảm nhìn bạn học đưa ra phong bì màu hồng, còn Lâm Tinh Tinh ngồi cạnh suýt nữa thì bật cười.
\”Làm ơn đi, cậu ấy họ Quý!\” Biểu cảm của Lưu Tư Niệm thì hơi méo mó, hai tay siết chặt đũa: \”Các cậu có thể nghiêm túc hơn được không, viết thư tình mà không cần biết người ta họ gì à?!\”
\”Bạn, bạn Quý.\” Bạn học kia đỏ mặt nhưng vẫn đứng trước mặt Quý Liên Hoắc: \”Mình thực sự thích bạn.\”
\”Tôi có người yêu.\” Quý Liên Hoắc mặt thờ ơ, từ chối bằng giọng điệu lạnh lùng.
Người bạn đưa thư tình lập tức xụ mặt, thất vọng, nhưng vẫn ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, vội vàng đặt phong bì màu hồng trên tay xuống rồi quay người bỏ chạy.
Lâm Tinh Tinh thuần thục cầm bức thư tình trên bàn, mở ba lô ra bỏ vào, bên trong là một đống phong bì đủ màu sắc, tổng cộng hơn chục cái, cộng thêm vài gói nhỏ được bọc trong nilon và giấy màu, tất cả đều bị Quý Liên Hoắc vứt đi mà không thèm nhìn đến.
\”Trước đây tui không bao giờ mang ba lô đến lớp đâu.\”Lâm Tinh Tinh không khỏi thở dài: \”Bây giờ tui phải mang ba lô đi chỉ để thu gom rác.\”
\”Những thứ đó cũng chẳng trả lại được, vứt đi thì thật đáng tiếc, lãng phí.\” Lưu Tư Niệm cười, sáp lại: \”Anh Tinh chúng ta chia đôi nhé?\”
\”Nếu cậu chịu vác ba lô cho tui, chia bốn sáu cũng được.\” Lâm Tinh Tinh hào phóng đưa ba lô cho Lưu Tư Niệm.
\”Nhiều thật đó.\” Lưu Tư Niệm cúi đầu nhìn đồ trong ba lô, rồi lại tò mò ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc, giọng điệu trêu chọc: \”Anh Quý này, nhiều người muốn lấy lòng cậu lắm, cậu không thấy rung động chút nào sao?\”
Quý Liên Hoắc ngước mắt lên, thờ ơ nhìn những thứ trong ba lô: \”Trái tim tôi chỉ rung động vì người tôi yêu, những người này chỉ thích địa vị người nhà họ Lãnh của tôi, hoặc là vì thấy tôi đẹp thôi.\”
\”Vậy nếu người cậu yêu cũng thích cậu vì thân phận và ngoại hình thì sao?\” Lưu Tư Niệm không nhịn được hỏi lại.
Quý Liên Hoắc im lặng một lát, khóe miệng không tự chủ được cong lên một chút: \”Vậy thì tôi rất vui, nếu người ấy thích tôi hơn một chút vì những điều này.\”
Lâm Tinh Tinh nhìn vẻ mặt của Quý Liên Hoắc, không khỏi xoa xoa cánh tay: \”Anh Quý, cậu như vậy gọi là tiêu chuẩn kép đó.\”
\”Người ta yêu nhau toàn là thế này à?\” Lưu Tư Niệm cười rồi tặc lưỡi: \”Ghen tị quá!\”
Quý Liên Hoắc thôi cười, cúi đầu tiếp tục ăn, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cậu lập tức buông đũa, lấy điện thoại ra xem.
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm mở to mắt nhìn Quý Liên Hoắc nhìn thấy màn hình điện thoại thì đầu tiên là mỉm cười, dùng ngón tay ấn vài cái, sau khi đọc nội dung bên trong thì khóe miệng hơi trễ xuống, mím môi trả lời xong lại chụp một tấm ảnh cơm trưa của mình, gửi đi cùng.