Diệp Mãn siết chặt cái hộp nhỏ, nắm thật chặt.
Từ rất lâu trước đây, khi còn phải bẻ một gói mì ăn liền ra thành sáu bữa để ăn, cậu từng có một suy nghĩ: nếu có ai đó chịu mua cho cậu hẳn một thùng mì ăn liền thì đối phương bảo cậu làm gì, cậu cũng sẽ làm.@TửuHoa
Huống hồ, bây giờ thứ mà Từ Hòe Đình đưa cho cậu chính là một viên đá quý trị giá tám con số.
Nếu Từ Hòe Đình muốn cậu từ bỏ họ Trì, đổi sang họ Từ, Diệp Mãn nghĩ có lẽ cậu cũng chẳng do dự chút nào.
Nhận ra suy nghĩ của cậu, hệ thống giận dữ: \”Cậu là một pháo hôi ác độc, sao có thể cúi đầu trước một viên đá quý tám con số rẻ mạt như thế!\”
Cái này quá mất tiền đồ rồi! Có ai làm vai phản diện mà chỉ vì một chút tiền mà rửa tay gác kiếm, thay đổi hoàn toàn, làm lại cuộc đời chứ!
\”Nhưng mà, anh Thống, đó là tám con số đấy!\” Diệp Mãn vẫn còn bàng hoàng, hai mắt trợn to, giọng nói run rẩy.
\”Hừ! Tôi có thể hứa cho cậu số tiền còn nhiều hơn thế, nhưng dù có đưa mấy trăm triệu cho cậu ngay bây giờ cũng vô ích. Khi cốt truyện kết thúc, cậu rời khỏi ván cờ này, tất cả tiền bạc và tài sản của cậu đều sẽ bị thu hồi.\”
Trừ phi bây giờ Diệp Mãn đem toàn bộ số tiền trong tay tiêu sạch, không để lại một đồng.
Đến lúc đó, Trì gia chắc chắn sẽ không truy hồi số tiền mà cậu đã tiêu.
Nhưng nếu cậu thực sự làm vậy, chẳng phải sẽ càng chứng minh rằng cậu là một kẻ ăn chơi hoang phí, đạo đức bại hoại, là phá gia chi tử sao? Như vậy chẳng phải càng làm nổi bật sự xuất sắc của Trì Giác, khiến cho Trì gia càng yêu quý Trì Giác hơn và càng căm ghét cậu sao?
Hệ thống tiếp tục khuyên cậu từ bỏ ý định bán viên đá quý lấy tiền.@TửuHoa
\”Viên Royal Blue này, chắc là viên đá mà Từ Tư Nghi đã cao ngạo giành được mấy ngày trước, còn từng lên tin tức nữa. Dù không bàn đến chuyện có ai dám mua hay không, nếu buổi sáng cậu bán nó đi thì đến trưa Từ Hòe Đình sẽ biết ngay.\”
Bán đi quà tặng của người khác, chuyện này quá đáng xấu hổ, có khi còn chọc giận \”tổ tông sống\” mất.
Biết rằng không thể đổi viên đá thành tiền, Diệp Mãn có hơi thất vọng, nhưng cũng không quá buồn.
Dù sao, đây là món quà mà cậu nhận được, mà số lần cậu từng được tặng quà trong đời không hề nhiều.
Hôm nay chính là sinh nhật của cậu.
Cậu cũng có quà sinh nhật!
Diệp Mãn cẩn thận cất cái hộp nhỏ vào túi áo mình.
Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.
\”Tiên sinh, Trì tổng tới rồi.\”
Người nhà của Diệp Mãn đã đến đón cậu.
Vấn đề gãy xương nghiêm trọng nhất đã được xử lý, bó bột cũng đã xong, những vết thương còn lại chẳng qua chỉ là vết bầm do va chạm và trầy xước ngoài da. Về đến Trì gia, tự khắc sẽ có người giúp cậu xử lý, không cần phải để Từ Hòe Đình lo lắng chuyện nhỏ nhặt này.