Chương 4
Xếp chữ: Linh Lung
Vài tuần sau trận bóng rổ là kỳ thi cuối kì, khuôn viên trường học sinh đi lại dập dìu, sân bóng rổ vắng tanh.
Mãi cho đến khi môn thi cuối cùng kết thúc, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ được lo lắng. Vừa thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, vừa sôi nổi bàn bạc về việc nghỉ hè tới nên làm gì.
Trong một lớp như A1, hầu hết mọi người đều sẽ tham gia các lớp học phụ đạo khác nhau trong kỳ nghỉ hè, học trước chương trình học của năm cuối cấp 3. Lâm Phong là một ngoại lệ, cậu có bộ não cực kỳ tốt, từ nhỏ chưa từng đi học thêm, thế mà vẫn cứ đứng nhất lớp mỗi năm, được các bạn trong lớp tôn là thần đồng.
Người bạn thân Đường Cảnh Văn đi tới vỗ vai cậu, nói: \”Bạn thần đồng ơi, kỳ nghỉ hè này mày định ngủ cho qua ngày đoạn tháng nữa hả?\”
Lâm Phong buồn cười đẩy tay cậu ấy ra: \”Đừng chọc tao, tao cũng phải học, được chưa?\”
Đường Cảnh Văn là bạn học từ Cấp 2 duy nhất trong lớp này của cậu, bởi vì chuyện kia nên cũng biết xu hướng tính dục của cậu nhưng trước nay chưa từng bài xích cậu. Lúc cậu đề ra phương pháp tập luyện bóng rổ cũng góp không ít ý kiến hữu dụng, hai người dần dần thành bạn thân của nhau. Có điều suy nghĩ của cậu ấy quá ngay thẳng nên không nhận ra chuyện Lâm Phong thích Lăng Thiên, còn tưởng rằng hai người bọn họ không thích nhau.
\”Này, ở nhà bật điều hòa, ăn đồ mát có thể gọi là học tập hả, mày thực sự phải trải nghiệm cảm giác đi học luyện thi dưới cái nắng 30 độ mới biết được.\” Đường Cảnh Văn vô cùng đau đớn kể lể.
\”Mày cũng đứng top 20 của khóa mà mẹ mày vẫn chưa hài lòng hả?\”
\”Còn không phải tại mày à! Ai bảo tao có một thằng bạn luôn đứng đầu khối làm gì, mẹ tao luôn nói: \”Nhìn Tiểu Phong kìa, thằng bé luôn đứng nhất khối đó\”, đấy mẹ lấy lý do như thế và ép tao đi học thêm!\”
\”Vậy tao chỉ có thể xin lỗi mày thôi.\” Lâm Phong cười, hững hờ nói, \”Tao phải về nhà bật điều hòa, liên lạc sau nhé, tạm biệt!\”
\”Này, mày đừng có chạy!\” Đường Cảnh Văn tức giận nói, nhưng Lâm Phong đã sớm phi nhanh ra khỏi phòng học.
Lâm Phong trốn khỏi lớp học cũng không rời trường ngay mà đến rừng cây nhỏ cậu hay lang thang, bây giờ mọi người đều vội vàng, háo hức về nhà, không có ai tới đây cả.
Cậu tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi, thận trọng nhìn qua các khe lá.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy học sinh từ trong tòa nhà dạy học đi ra, Lâm Phong thừa nhận mình có chút biến thái, nhưng mà gần hai tháng nghỉ hè đó! Cậu thực sự muốn nhìn Lăng Thiên một lần trước khi rời đi.
Kể từ khi trận đấu bóng rổ kết thúc, cậu bận bịu chuyện học hành, chỉ có ngắm nhìn Lăng Thiên vài lần trong căn tin, thậm chí cả một câu cũng chưa nói được.