Dính người như em cũng có lúc giận đấy nhé.
Trì Kính đi đến tủ lấy đồ. Gọi Dư Văn Gia là nhóc dính người chẳng sai tí nào. Anh mới vừa chọn đồ xong, cậu đã dán sát sau lưng rồi, nửa thân trên không mặc áo, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót. Dư Văn Gia cao hơn Trì Kính nửa cái đầu, thân hình cũng to lớn hơn nhiều, ôm Trì Kính vào lòng là bao trọn cả người.
Cậu áp ngực vào lưng Trì Kính, đưa tay vòng qua vai anh để lấy áo trong tủ, sau lần mẹ Trì Kính đến chơi, cậu đã dọn hết đồ của mình sang phòng ngủ chính.
Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu: “Chiều nay nhóc dính người định làm gì?”
Vừa chọn đồ, Dư Văn Gia vừa trả lời: “Chiều nay nhóc dính người định tiếp tục dính người.” Cậu liếc nhìn anh, “Lát nữa em đưa anh đi đánh bóng.”
Trì Kính nheo mắt một cái, bật cười: “Nhóc dính người muốn xem anh đánh bóng à?”
“Không cho xem hả?” Dư Văn Gia mặc áo thun vào, thuận tay lấy chiếc áo thể thao ngắn tay trong tay Trì Kính, giúp anh mặc vào luôn.
“Cho chứ. Cứ việc xem.”
Trì Kính và Cừu Diệc chơi bóng ở sân thể thao trong nhà, đang đánh được nửa chừng thì Dư Văn Gia nhận được cuộc gọi từ ông nội. Ông cụ lái chiếc xe điện bốn bánh đi câu cá ở vùng ngoại ô, trên đường về xe bị thủng lốp, hơi xì hết mà chưa kịp về đến nhà. Xe hỏng giữa đường, không còn cách nào khác, ông đành gọi điện cho cháu trai.
Chiếc xe đó là do Dư Văn Gia mua tặng ông, ông cụ dùng được hai ba năm rồi, ngày thường giữ gìn rất cẩn thận.
Dư Văn Gia nói một tiếng với Trì Kính rồi vội vã đi tìm ông nội.
Cũng may là cậu đi sớm, chứ nếu nấn ná thêm chút nữa đã tận mắt thấy Trì Kính ngã trong lúc chơi bóng.
Thể thao mà, chuyện va chạm là khó tránh. Trì Kính học tennis từ thời đại học, người dạy là Cừu Diệc. Tennis vốn là môn thể thao khá tốn kém, lúc đó anh không có điều kiện chơi môn gì cao cấp như thế, chẳng qua vì Cừu Diệc thích rủ anh đi cùng, còn tận tình chỉ dạy cho anh.
Mấy năm ở nước ngoài bận rộn, lại không có bạn chơi cố định, Trì Kính đã bỏ tennis nhiều năm, mãi đến khi về nước mới chơi lại.
Anh và Cừu Diệc chơi với nhau chủ yếu để thư giãn, không đánh quá căng, kẻo dễ chấn thương. Nhưng có vẻ hôm nay Trì Kính hơi phấn khích, thấy bóng bay xa cũng lao theo, kết quả là không cẩn thận trượt ngã, trầy đầu gối. May mà tay kịp chống xuống đất, không bị ngã quá nặng.
Lần trước chơi tennis Trì Kính cũng từng bị bóng đập trúng, nên lần này Cừu Diệc đặc biệt mang theo túi y tế.
Trì Kính ngồi ở băng ghế cạnh sân, tự khử trùng vết thương qua loa. Cừu Diệc cúi xuống xịt thuốc lên đầu gối anh, vừa làm vừa cười, “Lần sau không dám rủ cậu đánh nữa đâu, lần nào cũng bị thương.”
Trì Kính: “Gì mà lần nào cũng vậy, mới có hai lần thôi mà.”
“Hôm nay sao đấy? Có người nhà xem nên hăng quá hả? Cứ như húc thẳng vào bóng luôn ấy.”