BẠN ĐANG ĐỌC
LƯỠNG TÍNH (thụ có bpsd nam và nữ)
[Ngứa – Cáp Cáp Cáp Cáp Cáp Cáp/ Tiểu Hợp Cáp Điểu Tử]
Thân thể Lâm Loan có nỗi niềm khó nói, mà hàng xóm nhà cậu lại là một vị bác sĩ lạnh tanh…
– Tags: Hiện đại, cao H, song tính, đẹp mềm mại thụ x dịu dàng côn…
Chu Tân mở loa ngoài điện thoại, như vậy, Lâm Loan ngồi bên cạnh có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ. Trừ một vài từ ngữ chuyên ngành ra thì Lâm Loan đều hiểu hết. Nữ bác sĩ đưa ra kết luận y hệt Chu Tân, cô hy vọng \”người bạn này\” mau chóng đi khám, chỉ cần thực hiện đôi ba bước kiểm tra cơ bản là có thể dùng đúng thuốc đúng bệnh được rồi.
Cúp điện thoại, Chu Tân quay đầu ngó Lâm Loan đang có vẻ vô cùng ủ rũ: \”Tôi hẹn trước giúp cậu nhé?\”
Chút ít hy vọng còn nhen nhóm trong lòng Lâm Loan bị dập tắt bởi câu hỏi ấy. Theo lời nữ bác sĩ vừa rồi, khả năng khỏi bệnh nhờ thuốc không đơn là rất thấp, thành ra hiện tại cậu chỉ có thể đi khám bệnh tử tế.
\”Tôi có thể đặt giúp cậu ngay sáng sớm ngày mai. Người vừa trò chuyện cũng là một bác sĩ rất uy tín tại bệnh viện chúng tôi, cậu hoàn toàn có thể tin tưởng chị ấy.\”
Lâm Loan nhìn Chu Tân với vẻ lưỡng lự.
\”Nhưng… dù là sáng sớm… thì cũng sẽ có người nhìn thấy.\”
Nhìn thấy một người đàn ông như em tiến vào khoa khám phụ khoa.
Chu Tân tạm thời không nghĩ ra cách khác. Hắn đã tính đến việc mời bác sĩ về nhà, nhưng đã dính dáng đến xét nghiệm thì nhất định phải làm ở bệnh viện.
\”Hơn nữa giờ em… cũng đã khó chịu lắm rồi.\” Lâm Loan vuốt mặt, lưng cậu chật vật gù xuống. Tư thế này làm Chu Tân thấy rõ đoạn xương sống hơi nhô lên dưới gáy Lâm Loan- thứ khiến cậu trông càng thêm gầy gò và bất lực, như một con thú non không thể bảo vệ bản thân.
Chu Tân đứng dậy và đi về phía cái kệ đầu phòng khách, lấy hòm thuốc y tế, lôi ra một tuýp thuốc bôi mới tinh còn nguyên bao bì. Sau đó hắn lại ngồi trở lại sô pha và đưa thuốc cho Lâm Loan. Cậu nhận lấy, nhìn thoáng qua cậu thấy trên bao bì ghi toàn tiếng Trung.
\”Tôi mang từ trong nước sang từ lúc mới đến nơi này, ở nước mình thì đây là hàng OTC (thuốc không cần đơn), nhưng ở đây thì lại phải cần đơn mới mua được.\” Chu Tân chỉ chỉ bao bì, \”Thuốc này dùng cho những trường hợp dị ứng da thông thường, có tính chất ôn hòa nên dùng được cho vùng nhạy cảm. Tối nay cậu thử trước xem sao, có lẽ sẽ giảm triệu chứng được đôi chút.\”
\”Cảm ơn anh,\” Lâm Loan nuốt nước miếng, \”Bác sĩ Chu.\”
\”Nhưng thuốc này chỉ trị ngọn không trị gốc, cậu cần một loại mạnh hơn, ví dụ như thuốc đặt phụ khoa ấy.\”
Nói tới nói lui, ý Chu Tân vẫn là, Lâm Loan cần đi khám bác sĩ, cần đến bệnh viện.
\”Vâng,\” Lâm Loan khẽ đáp.
Lâm Loan bắt đầu gõ cửa nhà Chu Tân vào khoảng mười rưỡi, cho đến lúc Chu Tân nói chuyện với nữ bác sĩ đồng nghiệp là Lâm Loan đã ở nhà Chu Tân hơn một tiếng đồng hồ. Hai người vốn chỉ là hàng xóm tương đối xa lạ, việc Chu Tân đồng ý giúp đỡ bất kể mức độ đã vượt quá sự kỳ vọng của Lâm Loan, nên giờ mà Lâm Loan còn từ chối thì sẽ có vẻ vô lễ.
Có lẽ vừa còn xấu hổ vừa chưa thể nhìn nhận bản thân một cách bình thường, nên Lâm Loan bắt đầu có ý né tránh sự trợ giúp của vị bác sĩ ấy.