Vận sức vỗ đầu hắn/ tâm tư riêng/ áo bị cởi ra đột ngột/ trẹo chân/ không H
Sau khi thu hết lưới quăng, Dung Tuyết lau mồ hôi nhìn một núi cá tôm trên thuyền, cảm thấy chuyến đi này thật là mỹ mãn.
Chẳng qua mặt hứng nắng có hơi bỏng rát tí mà thôi.
Thể chất của cậu không dễ bị đen da nhưng lại dễ bị bỏng nắng. Trong khi đó, mặt trời ngoài biển lớn lạ thường làm đến mắt mà Dung Tuyết còn không mở nổi nữa là lớp da mặt mỏng manh của cậu.
Thương nhân đến mua hàng đều chờ sẵn ven bờ, hôm nay Trần Tấn bán được nhiều hơn cả hôm qua. Bán mẻ cá lớn xong là hắn dẫn Dung Tuyết đến trạm xá trên thị trấn ngay.
\”Đừng sờ, để chị xem chút.\” Bác sĩ trong trạm xá nhìn kỹ khuôn mặt Dung Tuyết, \”Không quá nghiêm trọng, hơi đỏ tí thôi. Mấy ngày tới em đừng ra nắng, với lại nhớ dùng nước mát chườm mặt.\”
Dung Tuyết gật đầu, cậu cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng mà Trần Tấn cứ nằng nặc kéo cậu tới. Trên đường không có gương soi, do đó chỉ nhìn riêng thái độ Trần Tấn thôi thì cậu còn suýt tưởng mình đã bị bỏng đỏ hai má luôn rồi.
Bên ngoài trạm xá là chợ, chợ không lớn lắm, chủ yếu bán rau, thi thoảng bán thêm cả hoa quả. Dung Tuyết vừa ra ngoài một cái là ngó tới ngó lui, chưa kịp thấy thích thú thứ gì thì đã thấy một người quen bước ra từ con hẻm bên cạnh.
Trần An mặc đồ thể thao màu đen, là loại chất lượng kém của những năm này. Cậu ta bị một tên đàn ông to cao ôm chặt vào lòng, sách vở trong cặp cậu ta rơi xuống đất nhưng tên đàn ông vẫn phớt lờ mà ôm Trần An bước tiếp.
Dung Tuyết cau mày, cảm giác vẻ mặt Trần An hơi là lạ.
Trần Tấn cũng nhìn thấy, nhưng chỉ lạnh lùng liếc qua mà không hề dừng chân.
\”Đợi đã,\” Dung Tuyết có ghét Trần An đến đâu thì cũng không thể trơ mắt bỏ qua chuyện này thế được, vậy nên cậu kéo tay Trần Tấn, \”Qua xem xem.\”
Cỏ dại mọc đầy con hẻm, rẽ sang một phía sẽ tiến vào ngõ cụt. Trần An tái mặt, sợ hãi nhìn tên đàn ông trước mắt.
Cơ thể mười lăm tuổi chưa trổ mã nên cậu ta không đủ sức mạnh đánh nhau với gã đàn ông trưởng thành đối diện, chưa kể lực tay của gã còn lớn hơn bình thường. Trần An vừa sợ vừa lo, thở cũng khó khăn nữa là tìm cơ hội trốn thoát.
Sách vở rơi tán loạn, áo bị phanh ra, để lộ bờ vai màu lúa mạch trơn nhẵn, tên đàn ông hướng ánh mắt tham lam kinh tởm về phía cậu ta, giây phút ấy Trần An chỉ muốn móc mắt gã xuống và liều chết với gã.
Gió lạnh vút qua, Dung Tuyết chạy tới, \”Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra, đệt con mẹ mày!\”
Dung Tuyết tung cước đạp thẳng vào lưng gã đàn ông hai phát, rồi lập tức túm cổ kéo gã giật ngửa ra sau, tiếp đó là một cú đá hông lưu loát khiến gã đàn ông rên lên và đau đớn ôm hông, thân mình đổ vật ra đất.
Trần Tấn nhìn động tác dữ dội của Dung Tuyết mà đờ người tại chỗ, ngay cả Trần An cũng sững sờ.
Dung Tuyết vốn định kéo gã đàn ông dậy đánh thêm một trận cho chừa, không ngờ mới bước một bước đã thấy mắt cá chân đau nhói, cậu nghiến răng quay đầu, mất hết hình tượng: \”Đệt, không ổn không ổn, A Tấn dìu em với…\”