Mỹ Linh tỉnh dậy trong một khung cảnh xa lạ nhưng cũng có phần quen thuộc.
Sau cơn say, đầu cô vẫn còn cảm giác mơ màng choáng váng. Cô dụi mắt, cẩn thận nhìn xung quanh trước khi sắp xếp lại thông tin trong ký ức: Đây là phòng khách của nhà Quảng Linh Linh. Cô đã từng ngủ lại đây một lần.
Trên người cô không còn là bộ váy tây trang xinh đẹp mà không thoải mái nữa, thay vào đó là bộ đồ ngủ bằng nhung san hô mềm mại, phủ đầy hương bột giặt và mùi thơm của căn phòng, nhưng cũng thoang thoảng mùi rượu và cái mùi rất khó tả…
Mang hương vị dâm mỹ.
Mùi này đến từ mái tóc xõa. Mỹ Linh sắc mặt tái nhợt bước vào phòng tắm, khuôn mặt mệt mỏi không trang điểm của cô gái phản chiếu trong gương. Cô ăn mặc chỉnh tề, nhưng mái tóc uốn xoăn từ hôm qua, qua một đêm ngủ giờ đây có hơi hỗn độn.
Đối xử với một người say rượu như vậy đã là tử tế lắm rồi. Ký ức ùa về, hiện lên cảnh tượng thẹn thùng tối qua, Mỹ Linh che mặt, lòng bàn tay hơi nóng, cảm thấy xấu hổ và hối hận. Cô đã làm gì thế này!
Mối quan hệ vốn đã tồi tệ và khó xử lại trở nên hoàn toàn không thể cứu vãn được vì chính cô. Có tiếng động phát ra từ phòng khách, hình như có chuyển động trong bếp. Mặt trời đã lên cao, cũng không thể lẻn đi sớm như lần trước được nữa.
Động tác của Mỹ Linh chậm lại, cố ý kéo dài thời gian vệ sinh cá nhân thay quần áo càng lâu càng tốt, khi không còn lý do gì để trì hoãn, cô chỉ có thể cắn răng đi ra khỏi phòng ngủ.
Quảng Linh Linh vừa mới đặt bát đĩa xuống, đang cởi tạp dề được nửa đường, thấy cô gái thay bộ quần áo của ngày hôm qua đi ra ngoài thì có chút giật mình, quay mặt lại nói: \”Cô tỉnh rồi à, qua đây ăn sáng đi.\”
Nàng nấu cháo nhạt với một vài món ăn kèm, không có vị tanh để thỏa mãn cơn thèm ăn của người say. Có một tách trà mật ong pha gừng bên cạnh. Người phụ nữ không nói gì nhưng lại khiến Mỹ Linh cảm thấy áy náy.
Đêm qua cô cũng không say đến mức bất tỉnh, cho nên sau khi tỉnh lại, cô có thể nhớ rõ ràng toàn bộ quá trình, thậm chí có một số chi tiết còn để lại ấn tượng sâu sắc…
Trong những ký ức đó, đều là cô làm quá phận. Mà sự dung túng của người phụ nữ càng làm lộ ra tính xấu của cô.
\”Cám ơn…\” Mỹ Linh cúi đầu.
Bữa ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bát và đũa chạm nhau. Cô nhiều lần muốn nhắc lại chuyện xảy ra tối qua, nhưng khi lời nói sắp bật ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.
Lỡ như Quảng Linh Linh không muốn nghe thì sao? Lỡ Quảng Linh Linh muốn quên thì sao? Vất vả lắm mới quên được chuyện quá khứ, giờ nhắc lại chỉ tạo thành lần tổn thương thứ hai. Đúng vậy, Mỹ Linh định nghĩa hành vi của cô là \”có hại\”.
Nhưng trốn chạy có vẻ hèn nhát hơn. Cô chưa bao giờ là người nhát gan, dám làm mà không dám nhận. Bát cháo nhỏ đã cạn, Mỹ Linh không có cảm giác thèm ăn, cô đặt đũa xuống nhìn người phụ nữ, cắn môi nói: \”Thật xin lỗi.\”
Đầu đũa của Quảng Linh Linh hơi run khi gắp thức ăn lên, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục nhấc đũa, nhận ra rằng thiếu nữ đang nói đến chuyện xảy ra tối qua.