Tống Vãn Ninh cụp mắt, nước mắt chảy qua gương mặt trắng nõn, tựa như hoa lê vũ đái, để lộ con ngươi làm Phó lão thái thái mềm lòng, bà vỗ tay áo Phó Hàn Sinh, suy nghĩ kĩ càng rồi nói: \”Vãn Ninh đã nói như thế rồi dù sao thì nó cũng là người của Tuân nhi, chờ Phó Tuân trở về ta sẽ báo cho nó việc này đến lúc đó định đoạt cũng không muộn.\”
Nếu Phó lão thái thái đã mở miệng thì Phó Hàn Sinh cũng không nói gì nữa, gật đầu bỏ qua, người xưa đã từng nói ân tình nhớ lâu, hiện nay hắn ở trong nhà, mọi việc đều phải nghe theo lão thái thái ba phần.
Mộ Diên lấy khăn tay che miệng, nhịn không được ngáp một cái, không cẩn thận đụng phải ánh mắt cười cười của Phó lão thái thái, vội vàng đứng dậy xin lỗi.
Phó Hàn Sinh nhìn Mộ Diên chằm chằm, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của cô giải thích: \”Lão thái thái đừng trách cô ấy, đêm nay cô ấy chưa được ngủ tí nào lại lạ giường nên giờ buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.\”
Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá bênh vực người của mình.
Phó lão thái thái cười ha hả, nhìn dáng vẻ của vợ chồng son này ân ái vô cùng, bà xua tay không để ý, nhìn thấy cảnh vừa rồi bà nhớ lại tình cảm khăng khít của mình và Phó lão thái gia sau khi thành thân, cũng không biết cái người bảo thủ đó ở dưới hoàng tuyền có tốt không.
Phía chân trời đã hiện lên những mảng trắng, Phó đại thiếu gia gọi người tới, Phó lão thái thái giữ lời thả cho Vương Phúc Quý một con ngựa để cho ông ta từ chức quản gia, mặc ông ta tự sinh tự diệt.
Còn hai anh em họ Triệu kia bị người hầu mang đi cũng không hé răng nửa lời nhưng Mộ Diên thấy Tống Vãn Ninh và hai người kia có liếc mắt đưa ý mấy lần, chờ đến khi mấy người đó bị đuổi ra ngoài Mộ Diên mớᎥ túm lấy cổ tay áo của Phó Hàn Sinh .
Mọi người trong đại đường đều đi cả rồi, Phó Hàn Sinh dứt khoát ôm lấy eo cô kéo vào trong ngực mình, nhìn gương mặt mệt mỏi đó mớᎥ hỏi nhỏ: \”Làm sao thế? Em cũng đã rất mệt rồi, giờ cũng sắp sáng, hay là ăn cơm sáng đã rồi đi nghỉ nhé?\”
Mộ Diên buồn ngủ đến mức hai mí mắt sắp đánh nhau tới nơi, bị Phó Hàn Sinh ôm vào bên trong nhà, trên đường còn vương vài cánh hoa lê bay lượn, cô lặng lẽ nói thầm bên tai hắn, tả lại màn kiều diễm mà mình thấy ở sau núi giả.
Phó Hàn Sinh cụp mắt không nói gì, sau một lúc mở miệng: \”Vì sao em không nói chuyện này với anh sớm hơn? Việc này em đừng nhúng tay vào, anh sẽ đi giải thích với Phó Tuân.\”
Tuy tận mắt nhìn thấy là thật nhưng Mộ Diên luôn nghĩ cô không biết được nguyên nhân của sự việc, nếu ngày nào đó cây gậy bị gãy, lỡ ngũ di thái bị người ta hãm hại thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, từ chuyện của Liễu Nguyệt Vân tâm tư của cô càng thêm mẫn cảm.