Trên đường trở về nhà, Thanh Thanh có chợp mắt một lúc. Cậu ấy sau khi nhìn thấy anh và những người khác nổ súng, cư nhiên lại chẳng có chút sợ hãi nào trong ánh mắt. Người mạnh mẽ như cậu ấy nên mới khó để chinh phục hơn.
Lúc Thanh Thanh tỉnh lại, mới he hé mắ đã nhận thấy Đại Sơn đang bế mình về lại phòng ngủ. Sau khi nghe xong chuyện vừa rồi về anh, cậu chưa biết nên đối mặt với anh thế nào nên quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.
Đại Sơn tự mình lau người thay đồ cho cậu, bôi thuốc lên những vết thương. Má đã có chút sưng lên rồi, dù cậu ấy có mạnh mẽ thế nào, cơ thể không thể bằng được những kẻ đã lớn lên với súng đạn cả.
“Thanh Thanh, tôi phải trói buộc em thế nào…em mới ngoan ngoãn ở lại cạnh tôi đây?”
.
Trải qua một đêm đầy biến động, tới ngày hôm sau Thanh Thanh lại nổi cơn tức giận khi cửa phòng vẫn bị khóa lại. Cậu căm ghét cảm giác bị cầm tù như này, khi còn ở cô nhi viện đã từng bị lũ con trai khóa cửa nhốt lại trong nhà kho. Cậu đã kêu gào, đạp cửa đến mức nào nhưng đáp lại chẳng có ai.
“Con mẹ nó! Lại khóa!”
“Khóa cái đầu các người lại! Có mở ra không!”
Thanh Thanh đập vào cửa nhiều lần đến đôi chân tê rần đau đớn vẫn không thôi. Người làm vì thấy cậu đập liên tục nên không dám mở ra để đưa thức ăn. Phải chờ tới khi Đại Sơn quay lại mới dám báo cáo lại việc ngày hôm nay.
“Vậy là từ sáng tới giờ chưa có ăn gì sao?”
Đại Sơn vẫn có thể nghe được tiếng động trong phòng cậu, mở cửa ra còn suýt nhận một đạp nữa.
“Em quậy phá như vậy không thấy đói bụng?”
“Đói cái đầu nhà anh, anh có quyền gì mà nhốt tôi trong này chứ?”
Thanh Thanh tiến tới nắm lấy cổ áo Đại Sơn trừng mắt lên tra hỏi, còn trong mắt anh thì y như một con mèo đang tức giận vậy.
“Hôm qua em còn có thể phá khóa, cầm dao làm bị thương Hàn Bân, sao hôm nay lại chỉ có biết đạp cửa không?”
“Ha? Thanh Thanh đây phá được khóa mà phải nhục nhã ở đây á?”
Thanh Thanh cười khinh bỉ, vuốt tóc mái ngược lên trên rồi để nó rũ xuống tự nhiên. Trán đã lấm tấm mồ hôi, hôm nay anh giải quyết xong công chuyện nên có thể về sớm, nếu về muộn chắc cậu sẽ bỏ đói nguyên ngày mất.
“Vậy tại sao hôm qua em lại ra được?”
“Chuyện đấy quan trọng sao? Đại Sơn, tôi cũng không định nói đâu, nhưng từ chuyện hôm qua không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Chỉ vì ở bên cạnh anh nên tôi mới gặp nguy hiểm như vậy. Đừng lấy lí do ở bên anh liên tục tôi sẽ được bảo vệ. Đó là lí do ích kỉ của một mình anh mà thôi.”
“Còn nữa, anh trước đây cũng chỉ là kẻ nằm dưới, nên bây giờ mới giữ tôi lại để anh có được cảm giác mình là kẻ nằm trên sao? Có phải anh thấy bị sỉ nhục, kinh tởm…”
Đại Sơn có nghiêm mặt hơn, bóp miệng cậu để ngừng nói lại. Anh rõ ràng không vui khi cậu nhắc đến quá khứ của anh.