10 [Đam Mỹ-Hoàn] Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Qua Moi – Chương 8 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

10 [Đam Mỹ-Hoàn] Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Qua Moi - Chương 8

Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng khách vang lên một chuỗi âm thanh kỳ lạ.

\”Bẹp bẹp…\”

\”Hự hự…\”

\”Răng rắc…\”

Trên sofa, Thư Vưu lăn qua lăn lại, vặn vẹo vài vòng, cuối cùng bật dậy hét lớn: \”Ái ngươi! Độc thân! Đi hẻm tối!\”

Lận Minh Húc bỗng thấy mình sắp nổi sát ý, mặt không chút cảm xúc.

Anh vươn tay định ngăn lại thì Thư Vưu chỉ hét được một câu đã đột ngột im lặng, lại lần nữa xoay mấy vòng rồi… bắt đầu cởi quần áo.

Lận Minh Húc:……

Áo khoác bị quăng xuống đất từ lúc mới vào cửa, bây giờ chỉ còn mỗi chiếc áo thun cổ tim. Thư Vưu loay hoay sờ mò một hồi tìm nút áo, không thấy, nhưng lại mò xuống chiếc khóa quần duy nhất trên người. Chưa đầy một giây, cậu nở nụ cười ranh mãnh:

\”Xoạt!\”

Khóa quần bị kéo tuột, Lận Minh Húc đen mặt, nhanh chóng lấy tấm chăn mỏng đắp lên người cậu.

Trời về khuya đã vào cuối thu, nhiệt độ cũng bắt đầu hạ thấp, nhưng Thư Vưu vừa uống rượu xong, cả người nóng bừng. Chỉ nghe một tiếng \”lạch cạch\”, cái quần bị tụt xuống lưng chừng, treo lơ lửng một bên ghế sofa.

Thái dương Lận Minh Húc bắt đầu giật liên tục.

Thư Vưu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi cởi quần, lại bắt đầu lục đục với mấy nút áo phía trên. Lận Minh Húc xác định cậu thật sự say bí tỉ, đè nén cảm xúc rối ren, cúi đầu gọi: \”Thư Vưu?\”

\”A?\”

Thư Vưu chớp mắt, ngơ ngác nhìn anh. Đôi mắt kia, đen láy sáng ngời, trong ánh nhìn toàn là hình bóng Lận Minh Húc phản chiếu.

Ánh mắt đó khiến anh hơi khựng lại. Giọng trầm thấp vang lên: \”Cậu về phòng ngủ nằm đi.\”

\”A?\”

Thư Vưu lại ngây người kêu khẽ, tóc tai rối tung, trên đỉnh đầu còn có một sợi tóc vểnh ngược vô cùng ngoan cố.

Thấy cậu không phản đối, Lận Minh Húc duỗi tay định kéo dậy. Không ngờ Thư Vưu lại nghiêng người đổ luôn vào người anh, cả người đè lên.

\”He he.\”

Thư Vưu thuận tay sờ một cái lên ngực anh: \”Ngực cậu to thật.\”

Lận Minh Húc mặt méo xệch: \”Nói tiếng người đi.\”

\”Nga nga.\”

Thư Vưu như vừa nhận ra, vội chỉnh lại từ ngữ: \”Cơ ngực của anh rất… rắn chắc.\”

Lận Minh Húc gạt tay cậu ra, cố kiềm chế cơn bực đang cuộn lên.

Nửa kéo nửa dìu, anh cuối cùng cũng dắt được người đi về hướng phòng ngủ. Nhưng còn chưa đến cửa, Thư Vưu đột nhiên giãy đạp: \”Không đúng! Đây không phải là đường tới phòng ngủ!\”

Lận Minh Húc cau mày: \”Vậy chứ đây là đường nào?\”

\”Không phải chỗ này!\”

Thư Vưu vùng vằng phản đối, suýt nữa ngã xuống đất: \”Bên kia mới là phòng ngủ!\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.