𝐟𝐚𝐤𝐞𝐧𝐮𝐭 – 𝐫𝟏𝟖 ❀ Kẻ Thù Hoá Người Tình – 025 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

𝐟𝐚𝐤𝐞𝐧𝐮𝐭 – 𝐫𝟏𝟖 ❀ Kẻ Thù Hoá Người Tình - 025

Đêm khuya yên tĩnh, tối om không hề có một tiếng động, bạn cùng phòng đều ngủ say. Wangho nhảy xuống giường, xỏ dép lê tức tốc chạy ra ngoài, do lúc tới cửa quá gấp, chân đập trúng khung cửa một cái, dưới chân lập tức đau đến mức thoáng lảo đảo, khiến Sanghyeok sợ giật mình chạy lên hai bước đỡ lấy cậu.

\”Có đau không?\” Sanghyeok tính bật đèn pin điện thoại lên kiểm tra giúp người, còn chưa kịp khom lưng xuống đã bị người ôm chầm. Wangho bỗng dưng lao vào trong ngực hắn, vừa ngẩng đầu đã cố rướn cổ hôn lên cằm hắn, Sanghyeok khẽ cúi đầu xuống hôn đáp trả.

Bốn cánh môi giống như bị nhựa cao su dán chặt với nhau, vừa mới tách ra đã dính lại lần nữa, đầu lưỡi truy đuổi càng mang theo nhiều đợt trao đổi nước bọt hơn, chẳng mấy chốc hai người đều bắt đầu cương cứng.

Sanghyeok hơi lui môi lưỡi về sau, chuyển sang thơm má Wangho, định bụng ôm người để tỉnh táo một chút, chứ giờ mà hôn tiếp, lỡ như mất kiểm soát thì giây kế tiếp hai người bọn họ có thể quất khí thế ngất trời ở hành lang luôn,

Người trong ngực có chút hưng phấn gặm cổ hắn, giọng yếu ớt ghé vào lỗ tai hắn thủ thỉ: \”Vừa rồi cậu nói gì ở trong điện thoại thế, tớ nghe hổng rõ.\”

\”Vậy cậu phải hôn tớ tớ mới nói.\” Sanghyeok trả giá, yêu cầu đối phương bán rẻ nhan sắc của mình. Wangho hơi nhón chân lên hôn một hơi \”Bẹp bẹp\” trên mặt, Sanghyeok vuốt ve người trong ngực, khẽ cười trêu chọc cậu: \”Vừa rồi tớ bảo tớ thích cậu, cơ mà không ngờ cậu lại thích tớ nhiều như thế.\”

\”Cậu chẳng tượng tưởng nổi nhiều đến cỡ nào đâu.\” Wangho bị đồ ba xạo lừa gạt tình cảm, lập tức không vui, mặt lạnh méo miệng tính đẩy hắn ra.

\”Tớ yêu cậu.\” Sanghyeok lôi người trở về ôm thật chặt, bờ môi đóng mở dán lên vành tai mềm mại, thì thầm nói từng câu từng chữ, \”Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu… Nghe rõ chưa hả?\”

Wangho vùi mặt vào trong bả vai đối phương, cũng chẳng thèm phản ứng lời nói tận đáy lòng này, nhưng Sanghyeok có thể cảm giác được đôi bàn tay đang ôm lấy hắn khẽ siết chặt một chút.

\”Cậu không muốn thổ lộ tí nào sao, tranh thủ lợi dụng cho riêng mình, hả?\” Sanghyeok khẽ cười bên tai người kia, lồng ngực im lìm chợt rung động, rung đến độ truyền từng cơn tê dại vào lòng Wangho.

Một lát sau Sanghyeok phát giác người trong ngực nhúc nhích, Wangho ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ướt át có chút sáng ngời giữa màn đêm tăm tối, âm cuối mềm nhũn còn hơi run run: \”Sanghyeok, tớ muốn cậu…\”

Sanghyeok sững sờ ba giây, tiếp theo chỉ cảm thấy máu toàn thân sục sôi dâng trào, dứt khoác dựa hết vào đại não suy tính cho nửa người dưới và gốc rễ nào đó sắp biến lớn biến nhỏ biến thành cây gậy phép thuật xinh đẹp ngóc cao đầu.

Vất vả khổ sở suốt hai mươi năm, một giây trở lại trước giải phóng! Vừa mới \”tỉnh táo\” đều trở thành công dã tràng, lập tức bị đánh hiện nguyên hình, đậu má như này mà vẫn có thể kiềm chế được, vậy hắn cũng không phải là đàn ông nữa rồi!

Sanghyeok khàn giọng đè nén sự nôn nóng đầy dằn vặt của mình, hắn đẩy Wangho: \”Bảo bối, đi, về thay quần áo.\”

\”Hở?\” Ban nãy Wangho cũng kích động muốn bày tỏ tấm lòng chút xíu, chẳng ngờ rằng một giây sau Sanghyeok lập tức muốn dẫn cậu ra ngoài, tuy là trong lòng cậu rất chi cam tâm tình nguyện, nhưng giờ này cổng chính kí túc xá đã khóa từ lâu rồi, cậu thấp thỏm mở miệng. \”Đi ngay bây giờ luôn á?\” Sanghyeok ý tứ sâu xa nhìn cậu không trả lời.

Mười phút sau, cửa phòng quản lí kí túc xá nam Tây Ngũ bị gõ vang.

\”Chú ơi kéo cửa xuống! Bạn cùng phòng của của cháu bị viêm dạ dày cấp tính cần đi bệnh viện gấp!\” Giọng nói của nam sinh cao to đầy lo lắng, người trên lưng khuất mặt, chỉ lộ ra một khúc cổ nhỏ dài trắng nõn, cánh tay tái nhợt kiệt sức ôm cổ nam sinh, cả người toát ra hơi thở yếu ớt. Quản lí kí túc xá cố xua cơn buồn ngủ, lập tức tay chân lanh lẹ mở cửa, còn tha thiết hỏi thăm vài câu.

Wangho ngượng đến mức tai nhọn đều đỏ, cậu giấu mặt trên lưng Sanghyeok, hận không thể giấu hết cả người mình vào luôn. Hơn nửa đêm giả bệnh đi mướn phòng, cũng chỉ có Sanghyeok, người bình thường sao nghĩ ra nổi sáng kiến này!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.