[𝐆𝐮𝐫𝐢𝐚 🖋 6] Cậu Ơi Em Đói – 02. Ô mai – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[𝐆𝐮𝐫𝐢𝐚 🖋 6] Cậu Ơi Em Đói - 02. Ô mai

Đã một tuần trời, Lý Minh Huỳnh bận rộn với công việc ở cảng biển Á Châu. Tàu chở hàng xui xẻo bị bọn cướp biển tấn công, chúng bắt giữ người trên tàu và hàng hóa. Không rõ bằng cách nào những tên cướp biển biết được chuyến tàu này toàn chở hàng quý giá của nhiều nhà thương buôn có tiếng, nên chúng hống hách ra oai yêu cầu một khoản tiền chuộc khổng lồ. Cậu Lý cùng với các nhà thương buôn khác và một số quan lại triều đình đang gấp rút có mặt tại cảng để bàn bạc cách giải quyết.

Mỗi ngày trôi qua, dù lòng như lửa đốt nhưng Mẫn Tích chỉ đành cố gắng dồn hết sự chú ý lên việc chăm sóc từng ngọn đèn, từng thước vải trong cửa tiệm. Cậu Lý vẫn viết thư tường thuật sự tình gửi về cho em đều đặn, ngày đầu tiên còn gửi kèm một hộp mứt ô mai chua chua ngọt ngọt, cuối thư không quên hỏi em còn muốn thứ gì không.

Lành nhìn cậu Tích mải mê đọc những bức thư dày đặc chi chít chữ. Cậu Huỳnh đã đi ba ngày rồi, nhưng đều tăm tắp một ngày hai lá thư báo cáo hôm nay làm gì, ăn gì, gặp những ai. Ngoài hộp mứt ô mai, còn có mấy món ăn vặt mới lạ, chắc hẳn là mua theo sở thích của cậu Tích.

Cậu Huỳnh đi làm xa chẳng phải chuyện gì hiếm lạ. Có đợt, hắn đi cả tháng mới về nhưng vẫn đều đặn viết thư, gửi hàng, gửi đồ nhiều không đếm xuể, nên chẳng ai có điều chi thắc mắc.

Nhưng đợt này, cậu Tích khác lạ lắm. Cậu chỉ hồi đáp lá thư lại đúng một lần, đồ ăn cậu lớn gửi về cũng cất đi mà chẳng đụng đến. Nhiều lúc ngồi trong cửa tiệm, mắt cậu hướng về phương xa. Mẫn Tích hay cười duyên là thế, con ngươi đen láy như viên bảo thạch híp lại rất dễ tạo thiện cảm với người khác, nốt ruồi duyên dưới mắt càng thêm xao xuyến lòng người. Đa phần khách khứa tới lui trong tiệm thường quay lại chỉ vì nhớ nhung nụ cười của cậu. Dẫu vậy, mấy hôm nay, Mẫn Tích ít cười hơn, cũng chẳng còn những màn văn nghệ vui nhộn để chiều lòng khách.

Chắc là tâm trí cậu dồn hết về nơi cảng xa mất rồi.

Cái Lành với mấy cu cậu trông tiệm rỉ tai nhau bàn tán sau lưng Liễu Mẫn Tích. Điệu bộ lén lút mà lại khoa trương đi tụm năm tụm bảy rúc đầu buôn chuyện của tụi nó làm em không muốn biết cũng khó.

Nhưng lòng em vướng bận chuyện khác, nào đâu còn lòng dạ gì mà quản chuyện người hầu kẻ hạ. Mẫn Tích rũ mắt nhìn số báo Tân Thời mới nhất đưa tin một người hảo tâm từ Pháp đứng ra phối hợp quan quân, sẵn sàng bỏ một vốc tiền lớn để dụ dỗ toán cướp ra khỏi hang ổ. Từ đó thành công giải cứu được con tim, cũng lấy lại được toàn vẹn số hàng hoá của mấy nhà thương buôn.

May mắn quá.

-*-

Kim Hách Khuê từ khi đỗ đạt Trạng Nguyên, nhậm chức Đông các Đại học sĩ thì bận bịu với chuyện dạy dỗ mở lớp học cho cả con em quý tộc lẫn bá tánh bình dân. Quanh năm suốt tháng mới về nhà được một, hai hôm, lần cuối cùng nhìn thấy đứa Liễu Mẫn Tích là trong tiệc thành hôn của em.

Hôm nay hiếm có dịp Hách Khuê trở về chốn cũ, lại được hôm trong cửa tiệm Mẫn Tích thưa khách nên hai anh em hẹn nhau ra mái đình cũ nơi khe suối ôn chuyện cũ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.