Mấy ngày gần đây, có hai vị khách lạ ở lại phủ tướng quân, bởi vì gấp rút chuẩn bị chiến đấu kịch liệt nên trong lòng có chút lo lắng.
Ở Đông Thiên điện là một vị cô nương trẻ tuổi dáng người yểu điệu, cử chỉ tiêu sái, ngày thường cùng phu nhân tướng quân chơi đùa tiếp khách, ngẫu nhiên khi Hách Liên tướng quân hành quân bày trận còn đưa ra một số ý tưởng tuyệt vời, ngược lại khiến cho cục diện hai quân đối chọi khó bề phân biệt.
Trong Tây Thiên điện chính là một vị công tử mặt ngọc mày ngài, tuấn dật phi phàm, vóc người ngang tàng đĩnh bạt, lúc thì cùng tướng quân tức giận đấu võ mồm, lúc lại nâng rượu nói chuyện vui.
Điều kỳ quái không phải ở hai vị đó, mà quái ở chỗ vị công tử kia tìm mọi cách quan tâm ân cần với cô nương ấy, hôm nay đưa chút đồ chơi vui nhộn, ngày mai ngồi trên nóc nhà thổi một khúc trường tương tư, tâm tư lưu luyến bịn rịn này ngay cả A Hoàng con chó được nuôi trong phủ tướng quân đều biết được, mà vị cô nương kia lại thủy chung làm như không thấy, nghe mà không thấu, đối với hắn lãnh đạm lại quyết tuyệt.
Giờ lại là một chiếc thuyền buồm nhỏ cỡ quả hạch đào bị ném ra, nhìn kỹ là được bện từ cỏ dai đặc sản Bắc Cương, tinh tế đến mức độ cong của cánh buồm căng ra trong gió cũng hoàn toàn tự nhiên, sống động như thật. A Hoàng làm bộ đi ngang qua \”ngao ô\” một tiếng ngậm lên, ngậm lại ổ nhỏ của mình gặm cắn xé rách, chỉ chốc lát sau liền thành một đoàn cỏ loạn.
\”Hừ, ngươi ân cần cống hiến như vậy đến thủ hạ dưới trướng ta cũng đỏ mắt ghen tị, nhưng Ninh cô nương người ta hoàn toàn không có ý phản ứng với ngươi.\” Từ nhỏ đến lớn, hiếm khi thấy Phương Quân Trì bị ăn mệt như thế, Hách Liên Sanh đương nhiên là muốn nói móc một trận.
Phương Quân Trì lại cong cong môi, đôi mắt hoa đào chứa đựng ý cười ngọt ngào: \”Ngươi thì biết cái gì, nàng ấy còn chịu nổi nóng với ta, đây cũng là hạnh phúc.\”
Từ ngày ấy cứu Ninh Uyển về từ tay Bồ Cô Chân đáng chết, hai người đi đến Vu Sơn mây mưa, sau khi liều chết triền miên, Ninh Uyển hôn mê ba ngày, lúc tỉnh lại mắt lạnh mặt lạnh đối đãi với Phương Quân Trì, nói Khanh Liên đứng đầu Lộng Nguyệt Các đã chết, nàng với vương gia xưa nay không quen biết, kính xin tự trọng. Hắn thẹn hối* không thôi, vẫn nhốt Bồ Cô Chân trong địa lao, ngày ngày đút tiêu hồn tán, hành vi đã sớm điên cuồng nóng nảy, lại khi hắn ta sắp thất khiếu đổ máu thì rót chút giải dược, tóm lại chính là treo một hơi lên tra tấn.
*Thẹn hối: hổ thẹn và hối hận
\”Ngươi vịt chết còn cứng mỏ.\” Hách Liên Sanh thưởng thức con dao khắc tinh xảo trên bàn, \”Nhưng mà ta muốn hỏi một câu, ngươi đã trù tính tỉ mỉ đại sự mười mấy năm, cứ như vật vì một nữ tử, nói từ bỏ liền từ bỏ, đáng giá sao?\”
Phương Quân Trì thu hồi nụ cười, một lúc lâu mới thấp giọng nói: \”Nơi nào còn có cái gì đáng giá hay không, chẳng qua là từ một cái chấp niệm này biến thành một cái chấp niệm khác. Hoàng huynh hắn tại vì mười mấy năm, vẫn cần cù quản lý chính sự, cũng không phải hạng người ngu ngốc vô năng.\”
Nàng nói rất đúng, trước kia hắn tràn đầy phẫn uất, chỉ là do không cam lòng mà thôi. Mà sau khi nàng mất tích, bị bắt làm tù binh, loại tuyệt vọng cùng bóng tối khi mất đi người mình yêu bao trùm lấy hắn, làm hắn lo sợ không yên, nếu mẫu phi còn sống, cũng sẽ hy vọng hắn tìm được một nữ tử yêu mến, bình thường suôn sẻ vượt qua cả đời.