Kể từ khi sự tình ngày đó phát sinh, Dương Vân luôn sợ màn đêm buông xuống.
Bà bà lại vừa câm vừa điếc, ngủ ở phòng bên cạnh một chút động tĩnh cũng không có. Ban đầu nàng ngồi lặng lẽ bên mép giường, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn nhảy múa đến xuất thần, đột nhiên nàng bồn chồn đứng dậy, thô bạo ấn tắt tim đèn, căn phòng chợt chìm vào bóng tối đen nhánh, lại khiến nàng càng thêm bất an không có cảm giác an toàn.
Mò lấy chiếc kéo giấu dưới gối, Dương Vân cởi quần áo nằm xuống, trong lòng nghĩ nếu như hai người kia hôm nay dám đến, nàng sẽ dùng kéo đâm vào thứ xấu xí kia của bọn họ.
Có lẽ là do thần kinh nàng quá căng thẳng, khi cửa sân bị đẩy ra kêu \”cạch\” một tiếng cực thấp, nàng bỗng nhiên choàng mở mắt, bước trong bóng tối đi đến sau cánh cửa, mượn ánh sách hắt ra từ ô cửa sổ, nàng nhìn thấy một lưỡi đao sáng như tuyết từ từ di chuyển ở khe cửa, \”ken két\” một tiếng trượt mở ra.
Dương Vân hít sâu một hơi, động tác run rẩy kéo mạnh cửa ra: \”A! Ta liều mạng với các ngươi!\”
Cổ tay nàng dễ dàng bị tóm lấy, chiếc kéo cũng bị cướp đi, ném sang một bên, hai đạo thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao trùm nàng lại.
Lưu Minh Chính nhổ nước miếng, thuận tay nhét khăn vào miệng Dương Vân: \”Mẹ kiếp, con ả này còn khá hung dữ.\”
\”Hung dữ không phải ngươi càng thích hơn sao?\” Trần Đức Thanh cười tà một tiếng, tự mình vào nhà châm ngọn đèn dầu thắp lên lần nữa, quay người lại nhìn thấy nương tử Lý gia bị đồ tể khống chế điên cuồng giãy giụa, hứng thú trong mắt ngày càng đậm.
\”Ư ư… ư ư ư!\”
Miệng Dương Vân bị một chiếc khăn tay chặn lại, không cách nào nói ra câu hoàn chỉnh, càng làm nàng sợ hãi chính là, chiếc khăn trong miệng dần dần khuếch tán truyền tới từng tia vị ngọt khiến gân cốt nàng mềm nhũn hẳn đi, cả người yếu đuối ngã gục trong vòng tay của Lưu Minh Chính. Hắn một tay ôm thắt lưng nương tử Lý gia, dễ dàng ôm nàng tới trên giường, khuôn mặt ngày thường vốn thành thật giờ phút này thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
\”Trần ca, xuân dược này là do ta lấy được, hôm nay ngươi nhường ta trước. Ngươi xem này, ả ta đã mềm như nước, chậc chậc.\”
Trần Đức Thanh nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn lộ ra trong lúc lôi kéo của Dương Vân, hai mắt hắn đã sớm tỏa sáng, hơi thở ồ ồ đi tới: \”Nhìn không ra, ngươi cũng thật có dáng hình.\”
Những đốt ngón tay thô to dày cộp của hắn phủ lên trước ngực cao vút của nàng, hắn chậm rãi khép chặt ngón tay rồi thả ra, hình dáng xinh đẹp kia lại lập thức cao ngất phục hồi như cũ, hai người nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi nuốt nước miếng, vật dưới háng cứng như sắt. Biết con mồi tới tay là không chạy thoát được, hai người cũng không nóng nảy, một viên lại một viên cởi nút áo nàng ra, động tác này trong mắt Dương Vân chẳng khác gì lăng trì tra tấn, nhìn động tác thô bỉ của hai người bọn họ, trong lòng nàng chán ghét đến phát ói, nhưng thân thể nàng càng lúc càng nóng lên.
\”Ư…\” Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt nàng.
\”Aiyo, còn khóc. Tiểu nương tử đừng khóc, chờ lát nữa ca ca sẽ làm ngươi vui sướng ngất trời.\” Lần đầu tiên gặp mặt, hai người đã sớm có dự mưu này, rốt cuộc cũng đem nương tử Lý gia mơ ước từ bấy lâu ăn vào bụng. Cả quá trình nàng đều giãy giụa kịch liệt, có cơ hội thì vừa cắn vừa đánh, mặc dù sảng khoái nhưng đến cùng vẫn kém vui, vì thế lần này Lưu Minh Chính đặc biệt lên trấn trên mua xuân dược, hắn muốn xem ả đàn bà này quỳ trên giường lắc mông cầu bọn chúng thao nàng.