Chương 26.2: Nhị sư huynh, ngươi nói đi (2)
Editor: Maris
Hắn bình tĩnh đi đến bục giảng, ngồi xuống, tiện tay cầm một quả ngọc giản lên, nói:
“Chương trình học hôm nay vẫn là Thanh Tâm Quyết, phần thứ tư: Vấn Tâm.”
Các ngoại môn đệ tử không dám nhìn thẳng Sở Tùng Bình, rối rít cúi đầu, giả vờ nghiêm túc nghe giảng.
Chỉ là… cúi đầu rồi, tầm mắt cũng theo đó mà hạ xuống. Dù trong lòng đã cố gắng giữ tâm không nhiễm phi lễ, nhưng bọn họ vẫn không tránh khỏi nhìn thấy… đôi chân trần trắng nõn kia của Sở Tùng Bình.
Đầu ngón chân hơi phiếm hồng, từng đốt tròn trịa ngọc ngà, tinh xảo đáng yêu đến mức khiến người ta không dám tin nhị sư huynh, kẻ luôn lạnh lùng nghiêm nghị kia, vậy mà lại có một đôi chân như vậy sao…?
Một vài đệ tử đột nhiên thấy sống mũi mình nóng lên, vội giơ tay lau dính đầy máu tươi.
Giữa giảng đường học Thanh Tâm Quyết lại bị giảng sư mị hoặc đến chảy máu mũi… Nhục nhã như thế, vài người không chịu nổi liền ôm mặt khóc chạy ra khỏi đệ tử đường.
Sở Tùng Bình vẫn thản nhiên giảng bài, chẳng thèm để ý. Các đệ tử còn lại lập tức thu mình như chim cút, mấy kẻ tự biết đạo tâm yếu ớt thì dứt khoát nhắm mắt lại để nghe.
Cảnh tượng siêu phàm mà quỷ dị này khiến Chiến Trầm Minh chau mày, liên tục tặc lưỡi.
—— Nhị sư huynh đây là muốn… đảo loạn thiên hạ a.
Hắn do dự một lát, tay thò vào túi trữ vật, định lấy tin điểu đại sư tỷ từng đưa mà báo tin.
Theo lý, loại chuyện như thế này đúng là phải gọi đại sư tỷ tới chủ trì đại cục.
Nhưng… nghĩ tới nghĩ lui, Chiến Trầm Minh vẫn rút tay ra.
Tay không. Không có tin điểu.
Dù sao giữa đại sư tỷ và nhị sư huynh mới vừa xảy ra rạn nứt, nếu giờ báo lên, chưa chắc đại sư tỷ sẽ công tư phân minh, biết đâu còn nhân cơ hội mà trả đũa.
Hơn nữa Kiếm Tông vốn nổi tiếng thích xem trò vui, nếu đại sư tỷ thật sự tới… thì chuyện này e là toàn bộ Kiếm Tông sẽ đều biết nhị sư huynh mặc \”bán y bán chính\” đến giảng bài cho ngoại môn.
Nhưng mà… cho dù không báo, thì với độ \”kinh thế hãi tục\” này, chỉ sợ mấy ngày nữa, toàn bộ sơn môn ai cũng biết.
Rồi thì sau nửa tháng, đến cả các tiên môn khác cũng biết. Đến lúc có người tới cầu đan, lễ vật dâng lên có khi không phải linh dược linh thảo, mà là… gấm vóc phượng bào.
Ai… rốt cuộc đây là chuyện gì vậy trời.
Chiến Trầm Minh bất đắc dĩ đỡ trán.
Nam Vọng ngồi ngay hàng thứ hai, tự nhiên đem toàn bộ dáng vẻ Sở Tùng Bình thu vào trong mắt.
So với những đệ tử khác đang tâm loạn như ma, trong lòng y lại chẳng gợn chút sóng nào, thậm chí còn thấy… hơi buồn cười.


