\”Cứ như vậy đi.\” Giang Tuyết Niên xoay người, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, trở lại chính mình chỗ ngồi ngồi xuống.
Doãn Nham vội vàng hỏi: \”Giang thần, Hoắc Nhã Sơn không có làm khó dễ ngươi chứ?\”
Giang Tuyết Niên ánh mắt hơi ám, nói: \”Không có, các ngươi yên tâm.\” Hoắc Nhã Sơn nhảy nhót không được bao lâu.
Nhóm cpf vây quanh vỗ ngực yên lòng, \”Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.\” Đều trở về chính mình chỗ ngồi.
Hoắc Nhã Sơn đứng ở ngoài cửa lại nhìn Giang Tuyết Niên vài giây, tâm tình không tồi mà rời đi lớp 12-3: \”Giang Tuyết Niên, chậc, có chút bướng càng đáng yêu.\”
Thời Thanh Phạn đến văn phòng Đàm Anh lấy danh sách phòng thi, trên đường trở về gặp được vật lý lão sư, lại cùng Cung Linh Lang cùng đi văn phòng ôm một chồng bài thi, khi đi ngang qua thang máy, dư quang thoáng thấy một thân ảnh, dưới chân khựng lại.
Trong thang máy Hoắc Nhã Sơn cũng thấy Thời Thanh Phạn, nâng nâng cằm, lộ ra tươi cười đắc ý, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, che giấu bản mặt đắc ý kia.
Ánh mắt Thời Thanh Phạn lạnh băng.
Cung Linh Lang đi chậm, thấy Thời Thanh Phạn dừng lại còn tưởng rằng là đang đợi mình, hai ba bước chạy đến bên người Thời Thanh Phạn, lại phát hiện nàng nhìn chằm chằm hướng thang máy, quanh thân khí lạnh sắp đông chết người.
\”Thanh Phạn, làm sao vậy?\”
Kỳ quái, như thế nào đột nhiên liền sinh khí?
\”Bên trong thang máy là Hoắc Nhã Sơn.\” Thời Thanh Phạn thu hồi tầm mắt nói.
Cung Linh Lang nghi hoặc: \”Hoắc Nhã Sơn? Ta nhớ nàng vẫn luôn theo đuổi Thời Hân Nhiên đúng không. Nghe nói nàng là cháu gái Hoắc thượng tướng, ngươi chừng nào thì cùng nàng kết thù địch?\”
Không chờ Thời Thanh Phạn nói chuyện, Cung Linh Lang biến đổi sắc mặt, nói: \”Có phải là Thời Hân Nhiên sai Hoắc Nhã Sơn tới khi dễ ngươi không? Ta biết ngay, con nhỏ ác độc đó!\”
Thời Thanh Phạn nói: \”Hoắc Nhã Sơn hẳn là tới tìm Niên Niên, cùng Thời Hân Nhiên không có quan hệ. Đi thôi, về lớp ta lại cùng ngươi nói tỉ mỉ.\”
Hai người vào lớp 12-3, ánh mắt mọi người lập tức chỉa tới, Cung Linh Lang nhận thấy được dị thường, còn chưa có về chỗ nghe Thời Thanh Phạn kể chuyện Hoắc Nhã Sơn thì đã bị Doãn Nham kéo qua một bên đi phổ cập khoa học.
Giang Tuyết Niên thấy bài thi trong tay Thời Thanh Phạn, hỏi: \”Hiện tại muốn phát sao?\”
Thời Thanh Phạn nhẹ nhàng gật đầu, tóc dài từ bên má chảy xuống, sấn đến da như tuyết trắng.
Giang Tuyết Niên từ trong lòng ngực nàng tiếp nhận một nửa bài thi, lúc lấy bài thi nhịn không được nhìn nhiều vài giây thịnh thế mỹ nhan trước mắt, rửa sạch một chút đôi mắt bị Hoắc Nhã Sơn dầu mỡ đến.
Phát xong bài thi, Thời Thanh Phạn đem danh sách thi dán ở bên cạnh bảng đen, Giang Tuyết Niên đứng bên cạnh, thò lại gần xem.
Độc thuộc về Giang Tuyết Niên hơi thở tới gần, Thời Thanh Phạn hơi hơi có chút khẩn trương.
\”Vừa rồi Hoắc Nhã Sơn tới.\” Giang Tuyết Niên nói.