Thời Thanh Phạn chôn hạt giống hoài nghi xuống đáy lòng, cả ngày đều quan sát Giang Tuyết Niên.
Tiết tự học buổi sáng, Giang Tuyết Niên cùng mấy đồng học đi vào lớp, trên mặt tươi cười trước sau như một, chỉ là khi giơ tay lên, cổ tay trắng nõn có thêm một vết bầm xanh chói mắt.
Giờ toán, Cung Linh Lang nghe không hiểu, quay đầu nhìn Thời Thanh Phạn, lại phát hiện cô bạn thân nhiệt tình yêu thương học tập căn bản không có đang nghe giảng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Giang Tuyết Niên.
Cung Linh Lang nhíu mày, mấy lần quay đầu lại, Thời Thanh Phạn đều là như thế này.
Nàng viết tờ giấy cho Thang Tu Nhiên xem, Thang Tu Nhiên không tin, kết quả vài lần quay đầu thấy tình huống cùng Cung Linh Lang nói giống nhau như đúc.
Giờ thì cả Cung Linh Lang cùng Thang Tu Nhiên đều không bình tĩnh.
Hai người không phản đối Thời Thanh Phạn cùng Giang Tuyết Niên ở chung, tiền đề là Giang Tuyết Niên có thể làm Thời Thanh Phạn trở nên càng tốt càng vui vẻ, chứ không phải Thời Thanh Phạn bị Giang Tuyết Niên câu lấy không học tập.
Vừa tan học, Cung Linh Lang đi đến trước mặt Thời Thanh Phạn, nghiêm túc nói: \”Thanh Phạn, ta có lời cùng ngươi nói, ngươi cùng ta ra ngoài một chút.\”
Thời Thanh Phạn nhìn Giang Tuyết Niên đang cúi đầu viết gì đó, nói: \”Ở chỗ này nói.\”
Hạ quyết tâm nhìn chằm chằm Giang Tuyết Niên không rời đi.
Trong phòng học một đống người, đương nhiên không thể ở chỗ này nói, khổ nỗi Cung Linh Lang cùng Thang Tu Nhiên thay phiên lên sân khấu đều khuyên không được Thời Thanh Phạn.
Giữa trưa sau tan học, Thời Thanh Phạn thấy Giang Tuyết Niên đứng dậy hướng chính mình đi tới thần sắc tự nhiên nói: \”Thanh Thanh, ta giữa trưa không quá đói, phòng ngủ còn có mấy cái bánh mì ngọt, cho nên không đi ăn ở nhà ăn.\”
Thời Thanh Phạn nhìn Giang Tuyết Niên ba giây đồng hồ không nói chuyện, trong mắt quang mang chợt lóe, mới nói: \”Ừ.\”
Giang Tuyết Niên rời đi rồi, trong phòng học chỉ còn lại có Thời Thanh Phạn ba người.
Cung Linh Lang ôm cánh tay dựa vào trên bàn, nói: \”Thanh Phạn, ngươi cùng Giang Tuyết Niên hôm nay đều không quá thích hợp. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?\”
\”Ngày hôm qua còn tốt đẹp mà.\” Thang Tu Nhiên cũng không hiểu.
Lông mi đen dài rũ xuống, che khuất đôi mắt, Thời Thanh Phạn nhẹ thở ra một hơi, nói: \”Không có gì, chỉ là ta vừa mới phát hiện Niên Niên hình như không thích ta.\”
Nói xong ngước mắt, thấy Cung Linh Lang đầy mặt khiếp sợ như muốn nói gì đó.
Thời Thanh Phạn nói: \”Không cần an ủi ta, ta có thể tự mình điều tiết.\”
Lớn lên ở gia đình thế kia mà Thời Thanh Phạn còn không có trở nên hận đời. Hiện tại phát hiện người mình thích không thích mình, chút chuyện này đối nàng mà nói không tính cái gì.
Thời Thanh Phạn tay phải để lên ngực mình, nơi này có chút buồn, còn có chút nhói đau.
So với bi thương khắc sâu khi mà mẫu thân nàng qua đời, nàng hiện tại thương tâm cũng không kịch liệt, chỉ là chạy dài mà hòa hoãn, không có một giây ngừng lại.