Tống Vi Chi nhìn nhìn Triệu Huyền Khôn cùng hai đồng môn xui xẻo kia của hắn, đau đớn từ hệ thống đổi ba viên thuốc chữa thương.
Tùy theo mà đến chính là hệ thống máy móc âm: \”Ký chủ đổi ba viên thuốc chữa thương, tiêu hao tích phân 30, trước mặt còn thừa tích phân 720.\”
Tống Vi Chi đưa thuốc cho Triệu Huyền Khôn bọn họ, \”Trước ăn dược vào đi.\”
Triệu Huyền Khôn lúc này mới thoáng hoàn hồn lại, tiếp nhận mấy viên thuốc, \”Đa tạ Tống sư muội.\” Nói hắn đem thuốc chia cho hai vị đồng môn.
Tầm mắt Tống Trí Hạ vẫn luôn tới lui giữa Tống Vi Chi cùng Triệu Huyền Khôn, không biết vì cái gì, nếu sư tỷ luôn nhìn xem người khác, nàng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút mất mát, đặc biệt người kia còn là Triệu Huyền Khôn.
Tống Vi Chi làm như phát hiện tiểu cô nương tuột cảm xúc, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Tống Trí Hạ nói: \”Hạ Hạ làm sao vậy? Là vừa rồi bị dọa tới rồi sao?\”
Tống Trí Hạ lắc đầu, lại nhìn nhìn một bên đã đứng lên Triệu Huyền Khôn, tiểu cô nương như là hạ định cái gì quyết tâm, một phen ôm Tống Vi Chi eo nhỏ, vùi đầu ở Tống Vi Chi trong lòng ngực, Tống Vi Chi tưởng tiểu cô nương sợ hãi, vội vàng đem người ôm vào trong lòng nhẹ giọng dỗ: \”Ngoan nha, Hạ Hạ đừng sợ, có ta ở đây, nhất định sẽ không làm Hạ Hạ có việc gì, không cần sợ.\”
Không nghĩ tới trong lòng ngực tiểu cô nương, giờ phút này vành tai đỏ bừng, tiểu cô nương thoáng dò đầu lộ ra đôi mắt, vừa lúc cùng một bên Triệu Huyền Khôn đối mắt nhau.
Tống Trí Hạ cũng không có thu hồi ánh mắt, mà là nhìn chằm chằm xem Triệu Huyền Khôn, cuối cùng vẫn là Triệu Huyền Khôn trước chịu không nổi đem ánh mắt dời đi.
Triệu Huyền Khôn cùng hai đồng môn vừa mới ăn xong dược mà Tống Vi Chi đưa cho, hiện tại trên người cũng không còn đau nhức, nhưng mà bọn họ bị xấu hổ khó xử, đứng ở chỗ này đi cũng không được ở lại cũng không xong, nhìn Tống Vi Chi cùng sư muội nàng ôm nhau tình chàng ý thiếp, rốt cuộc Triệu Huyền Khôn thật sự là nhịn không được, ho khan mở miệng nói: \”Chuyện là, Tống sư muội, nếu không chúng ta vẫn là trước rời đi nơi này đi, chờ tìm được địa phương an toàn, hai người các ngươi lại ôm.\”
Tống Vi Chi lúc này giống như mới sực nhớ bên cạnh còn có người, lại xoa xoa lưng tiểu cô nương, trấn an nói: \”Hạ Hạ ngoan, chúng ta trước nhìn xem nơi này là tình huống như thế nào, muốn ôm trong chốc lát sư tỷ lại ôm Hạ Hạ được không.\”
Triệu Huyền Khôn đứng ở một bên đều sợ ngây người, này vẫn là Tống Vi Chi vừa rồi sát phạt quyết đoán sao? Như thế nào cùng sư muội nàng nói chuyện đều là như vậy ăn nói nhỏ nhẹ, hai nàng thật là quan hệ sư tỷ muội thuần khiết sao? Triệu Huyền Khôn ở trong lòng đánh cái dấu chấm hỏi.
Tống Trí Hạ ở Tống Vi Chi trong lòng ngực hoãn trong chốc lát, chờ trên mặt giảm bớt nhiệt độ mới ngẩng đầu lên, không dám nhìn tới đôi mắt Tống Vi Chi, \”Sư tỷ, ta không có việc gì, chúng ta đi thôi.\”
Tống Vi Chi cười khẽ sờ sờ tóc mềm của Tống Trí Hạ, nói: \”Tốt rồi, Hạ Hạ không có việc gì liền tốt.\” Nói Tống Vi Chi dắt tay Tống Trí Hạ, đi theo phía sau nhóm Triệu Huyền Khôn đi ra ngoài.


