Sakura mệt mỏi nằm trong chiến nệm futon , em không ngủ được hiện tại thời giờ đã điểm đúng 3h sáng , mà con mắt của Sakura vẫn không thể nhắm nằm lăn qua lăn lại trằn trọc mãi , em ngồi dậy thở dài .
Đôi mắt lia qua cái bịch đen gốc nhà , nó là bộc thuốc của Omega đến kỳ phát tình gì gì đấy , nhìn vào ngày trên điện thoại có đánh dấu ghi chú là kỳ phát tình , Sakura đã phải nhăn mặt, chết là hết mà ai ngờ lại còn dính vào ABO khổ hơn cả chết .
\”Hazz chắc phải đi dạo một lát…\”
Dù sao em cũng là một thằng con trai nên ra đường giờ này sợ cái gì , mặc mỗi cái quần jean ngắn áo thun là đi được rồi , hóng gió cho khoay khỏa . Đoạn đường này đi một xíu sẽ ra được tới một bờ sông nhỏ , phía trên là một cây cầu không quá lớn . Sợ kỳ phát tình đến đột ngột nên em đề phòng sẽ kè kè thuốc bên mình , tránh phiền phức.
Mặt nước tĩnh lặng, tiếng gió xào xạc thổi nhè nhẹ như xoa dịu em đôi chút , và suy nghĩ về con người ở thế giới này một xíu .
Sakura dựa tay vào lan can cầu , thế giới này Sakura ở đây hình như không có cha mẹ , điện thoại danh bạ cũng không tên , chỉ có những số của mấy người bạn ở đây thôi .
\”…… Tại sao tôi lại đến đây nhỉ?\”
Câu hỏi bay theo làng gió khẽ thổi qua , như lời đáp lại không hồi âm , Sakura gục mặt xuống tay mình rồi khẽ lầm bầm.
\”… cơ thể kia đã chết rồi … vậy tôi có được về nhà không \”
Dù cuộc sống trước kia em có nhà có đầy đủ , cha mẹ , ông bà đơn giản vì Sakura muốn ở riêng , em chỉ thiếu cái giao tiếp và không có bạn bè , còn bên đây lại ngược lại nhỉ? .
\”Khó chịu quá …… họ có nhớ mình không … nếu bây giờ chết đi- …\”
Sakura thấy có hơi mỏi chân , em muốn ngồi lên lan can cho khỏe , vừa định leo lên thì đột nhiên.
\”……!!!!! Hở?!\”
Một bóng người to lớn bổ nhào vào sau lưng Sakura, ôm em vào lòng , miệng gào lên .
\”AI CHO PHÉP EM LÀM CHUYỆN DẠY DỘT VẬY HẢ ? XUỐNG NGAY!!!\”
Sakura bối rối, em ngoái đầu lại ghì nhìn thấy khuôn mặt đầy sự lo lắng và tức giận của Togame? , chưa để Sakura tải hết nội dung, Togame đã nói tiếp.
\”Chết tiệt!! Sao em lại suy nghĩ như vậy hả? Em xuống mau nếu không có tôi ở đây em tính làm gì??? \”
Togame đã nghe hết lời em nói , anh đã khó hiểu, ai mà nhớ ai cơ? Rồi lại nghe tiếp câu Sakura muốn tự tử , kèm theo hình ảnh em leo lên lan can cầu , hồn anh đã lên mây rồi. Sakura bình tĩnh nói.
\”Anh thả tôi xuống đi \”
\”Không thả!! Em muốn làm gì ,làm chuyện dạy dột tôi đánh em đấy!!\”
Togame ôm càng lúc càng chặt , đến nổi anh có thể ngửi rõ mùi hương trên cơ thế em , Pheromone của Togame khi tức giận sẽ tỏa ra rất nhiều và đậm đặc, làm Sakura rất khó chịu đôi mắt em bắt đầu hơi nhòe rồi đấy.
\”Anh bị điên à tôi chỉ ngắm cảnh thôi!! Chết tiệt thả tôi ra!\”
Sakura thở dài , tốn biết bao nhiêu hơi và sức mới có thể kêu Togame thả em xuống, anh liền bỏ anh xa câu cầu kế bên là một bộ ghế , Togame đứng đó nhìn em chằm chằm , hết nối nỗi có vẻ anh vẫn chưa tin vụ em giải thích mình không tự tự .